Phấn Đấu Cho Khoa Học

/

Chương 104: 104: Sống Lại

Chương 104: 104: Sống Lại

Phấn Đấu Cho Khoa Học

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

11.800 chữ

22-08-2023

Bà thần giường nhìn tượng ông thần giường ngã vào vũng bùn, chậm rãi ngẩng đầu: "Cậu muốn làm gì?"

"Bà có biết vì sao lâu như vậy mà thế giới này vẫn chưa sụp đổ không?" Gã đàn ông nhìn bà lão đáng thương này, đột nhiên nở nụ cười, "Bà biết mà, đúng không?"

Môi bà đầu giường mấp máy nhưng cũng không nói gì.

"Chỉ cần cậu ta chết đi, thần đồng hành của bà có thể sống lại, hơn nữa còn có thể sống vẻ vang, không cần dựa vào hương khói của những sinh linh khác." Gã đàn ông đi đến bên vũng bùn, dùng chân đạp lên đầu tượng đá, khiến cả bức tượng chìm sâu vào vũng bùn.

"Thẩm Trường An và Thiên Đạo không thể ở bên nhau được." Gã đàn ông chợt nở nụ cười sung sướng, "Bà nghĩ thử xem, nếu để cậu ta chọn giữa mạng sống của hàng ngàn con người và Thiên Đạo, cậu ta sẽ chọn bên nào đây?"

Bà đầu giường run lên, run giọng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

"Không làm gì cả, tôi chỉ muốn biết......" Gã ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, giọng điệu mang theo sự châm chọc, "Một ông trời cao không thể với, có thể thu hoạch được một tình yêu hoàn hảo không, có thể có được nó vĩnh viễn không mà thôi."

Bà đầu giường đột nhiên hỏi: "Đến tột cùng người mà cậu hận là Sinh Cơ Đạo, hay là Thiên Đạo bảo vệ luật lệ cho chúng sinh?"

Gã đàn ông cười chế nhạo: "Cái loại tiểu thần không quan trọng ngay cả cơ thể cũng không giữ được giống như bà, tốt nhất là bớt tò mò lại đi."

Bà đầu giường lại trầm mặc.

"Hy vọng lần sau chúng ta gặp lại nhau, tôi có thể nghe được tin tức tốt của bà." Gã đàn ông dùng một chân đá cơ thể bằng đá của ông đầu giường ra xa, "Nếu không, tôi sẽ thất vọng lắm đấy."

Tượng đá lăn vài vòng trên mặt đất và vỡ thành nhiều mảnh.

Gã đàn ông khinh khỉnh cười lạnh rồi biến mất.

Bà đầu giường ngồi dưới đất một lúc lâu, lâu đến mức bà xác định gã đàn ông sẽ không quay lại, mới quỳ trên mặt đất nhặt lại pho tượng vỡ tan và chất đống chúng lại với nhau bằng đôi tay run rẩy.

Thế nhưng, nó vốn chỉ là một vật liệu đá kém chất lượng thì sao có thể chịu được cú đá của gã đàn ông chứ, ngay khi hòn đá được chất chồng lên nhau, thì rầm một tiếng, chúng rơi xuống đất biến thành một đống đá vụn vô dụng.

Bà bà đầu giường nhìn đống đá vụn này, sau đó xoay người dùng tay đào đầu của bức tượng ra khỏi vũng bùn, đầu tượng đá dính đầy bùn đất, bà cởi áo khoác dùng sức lau, nhưng cho dù có lau thế nào thì cũng không lau sạch được.

Đột nhiên, bà dừng lau và ôm bức tượng bật khóc.

"Bà ơi, bà không sao chứ?" Một chàng trai mặc đồng phục học sinh đeo cặp sách lẻn ra khỏi ngõ nhỏ, nhìn thấy một bà cụ đang ngồi bên công trường bỏ hoang, cậu có chút chột dạ vì trốn học, nên vốn định quay người đi ngay, nhưng thấy bà cụ khóc vô cùng đau lòng thì lại đi vòng trở lại, bước đến bên cạnh bà rồi ngồi xổm xuống, "Có phải bà đã gặp khó khăn gì không, có muốn cháu gọi cảnh sát giúp không ạ?"

Tuy rằng báo cảnh sát thì việc cậu trốn học sẽ bị bại lộ, nhưng trơ mắt nhìn một bà cụ bị bắt nạt, lương tâm của cậu sẽ bị giằng xé.

Cùng lắm thì về nhà bị đánh một trận thôi, dù sao cậu da dày thịt béo nên không có vấn đề gì hết.

Bà đầu giường ngừng khóc, nhìn về phía chàng trai đang ngồi xổm trước mặt mình, đứa nhỏ này cũng chỉ mới 15 16 tuổi, nét ngây ngô trên mặt vẫn chưa lui, trên người còn có tầng ánh sáng phúc đức màu tím nhàn nhạt.

Tổ tiên của cậu là người tích đức, cho nên trên người con cháu đời sau mới có phúc khí mà tổ tiên tích được.

"Ngài nhìn ngài xem, đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu khóc ra bệnh, phải đi bệnh viện ở mấy ngày cũng không có lời đâu." Cậu học sinh nhỏ có chút cà lơ phất phơ, "Lỡ con trai con gái không có hiếu, vì chuyện chăm sóc cho bà, nói không chừng sẽ phải ầm ỹ một trận, đến lúc đó bà khó chịu hơn cho xem."

Nói đến đây, cậu vỗ vỗ miệng mình: "Bà ơi, con người của cháu không giỏi ăn nói lắm, bà đừng coi lời cháu nói là thật, nếu không cháu giúp bà gọi chiếc taxi, đưa bà về nhà nha."

Bà bà đầu giường ôm chặt đầu bức tượng vào trong ngực: "Bạn nhỏ à, không ai nói cho cháu, không thể dễ dàng tới gần người già, để tránh bị ăn vạ sao?"

"Cái này cháu không sợ đâu, nhà cháu có tiền mà." Cậu học sinh nhỏ chỉ vào một góc, "Hơn nữa gần đây nơi này đã xảy ra vài vụ trộm vật liệu xây dựng, cho nên đã lắp đặt thiết bị an ninh rồi, bà không ăn vạ cháu được đâu."

"Nếu cháu đã thông minh như thế, tại sao lại xất hiện ở đây vào thời gian đi học vậy?" Bà bà đầu giường ôm đầu tượng đá bằng một tay, run rẩy đứng lên khỏi mặt đất.

"Ấy ấy ấy, ngài chậm một chút, lỡ mà té xuống trước mặt cháu, cho dù có camera theo dõi, cháu cũng nói không rõ được đâu." Cậu học sinh nhỏ một bên nói lời ghét bỏ, mà một bên thì lại cẩn thận đỡ lấy bà đầu giường, "Có chuyện gì cũng đừng khóc, chúng ta tìm chỗ nào ấm áp ngồi xuống trước rồi nói tiếp.

Nếu thật sự không giải quyết được, cháu có thể đưa bà đi gặp canh họ của cháu, công việc của anh ấy chính giải quyết mọi khó khăn cho người dân á."

Bà bà đầu giường nghe cậu học sinh nhỏ lải nhải, dùng bàn tay dính bùn xoa đầu cậu học sinh: "Cháu là một đứa trẻ ngoan, sẽ khỏe mạnh mà lớn lên, trở thành trụ cột cho tương lai."

Cậu học sinh nhỏ nhìn thấy vết bùn trên tay bà, lại không có né tránh, cậu cởi cặp sách trên lưng lấy ra một cái khăn quàng cổ bị vò nhăn dúm dó, phẩy nó một cái rồi quàng lên cổ bà đầu giường: "Mặc dù trông cái khăn quàng cổ này có hơi nhăn nheo, nhưng mà nó sạch á, cháu chưa dùng đâu."

"Cảm ơn." Bà đầu giường nói cảm ơn và nhẹ nhàng xóa sạch năm bệnh và ba tai họa trên người cậu bé này, là thần bảo vệ trẻ em, bà không làm được gì khác, nhưng để phù hộ đứa nhỏ này khỏe mạnh cả đời thì bà vẫn có thể làm được.

"Không cần cảm ơn." Cậu học sinh nhỏ có chút ngượng ngùng, cậu gãi đầu, "Lúc bà nội của cháu còn sống, bà cũng luôn cảm thấy tương lai cháu sẽ là trụ cột cho thế giới......"

Cậu đỡ bà cụ chậm rãi bước đi, sau khi đi được một đoạn, cậu chỉ vào một tòa nhà cũ kỹ: "Đây là nơi anh họ cháu làm việc, bà đi vào từ cổng, tầng hai của tòa nhà bên trái là văn phòng bọn họ làm việc.

Bảng tên của ảnh là Từ Trạch, tuy rằng không thích nói chuyện lắm, nhưng là một người tốt, những đồng nghiệp kia của ảnh cũng rất hòa đồng, bà gặp chuyện phiền não gì, cứ đi tìm bọn họ."

Nói xong, cậu nhóc lén lút nhìn xung quanh, phát hiện anh họ và đồng nghiệp đang bước về phía này từ nơi xa, liền vội vàng cởi đồng phục học sinh trên người nhét vào cặp sách: "Bà à, gặp chuyện khó khăn hãy tìm cảnh sát hoặc là người của Bộ Dân chính, chứ đừng lén khóc một mình, cháu đi trước đây."

Nói xong cũng không đợi bà đầu giường nói lời cảm ơn cậu, nhanh như chớp đã chạy xa.

"Từ Giang! Mi lại trốn học!" Từ Trạch vừa trở về sau khi phát tờ rơi xong, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của em họ, mới vừa la lên một câu như vậy, đã thấy em họ nhảy ra xa hơn giống như một con khỉ.

"Thằng nhóc khốn kiếp này!" Từ Trạch tức giận đẩy kính trên sống mũi, quay đầu bất lực nói với Thẩm Trường An, "Rõ ràng là đầu óc rất linh hoạt, nhưng lại không muốn dùng nó vào con đường đúng đắn."

"Đứa trẻ còn nhỏ, lớn hơn chút sẽ ổn thôi." Thẩm Trường An lại chú ý tới em họ của Từ Trạch đến cùng bà bà đầu giường, cậu quan sát vẻ mặt của Từ Trạch, hắn không thấy được bà bà đầu giường chỉ cách mình vài bước chân.

Bà đầu giường nhìn Thẩm Trường An xuất hiện cùng với Từ Trạch, ôm chặt đầu tượng đá vào trong ngực.

"Từ Trạch, cậu về văn phòng trước đi, tôi đến đối diện mua mấy ly trà sữa." Thẩm Trường An quay đầu nói với Từ Trạch, "Lát nữa sẽ về ngay."

"Được rồi." Từ Trạch móc điện thoại ra, "Tôi gọi điện thoại cho chú với thím, để bọn họ quản chặt thằng nhóc kia."

Thẩm Trường An cho bà đầu giường một ánh mắt, ra hiệu bà đi theo.

Bà đầu giường do dự một chút rồi đi theo sau cậu, bà đợi một lát, thấy Thẩm Trường An thật sự đi mua mấy ly trà sữa xách trên tay, cũng không có nói chuyện với mình, nên bà chỉ có thể chủ động nói: "Đại nhân, ngài......!Linh lực trên người ngài càng ngày càng nhiều."

"Đúng vậy, rốt cuộc cháu cũng là người đàn ông của ông trời mà." Thẩm Trường An đút một tay vào túi, đeo tai nghe làm bộ đang nói chuyện điện thoại với người ta, "Chẳng phải linh lực nhiều là chuyện rất bình thường sao?"

"Ngài......!Hạ quyết tâm muốn ở bên y sao?" Bà đầu giường hỏi.

"Cháu không rõ, tại sao bà lại kiên trì cho rằng cháu và anh ấy không nên ở bên nhau." Thẩm Trường An quay đầu nhìn bà bà đầu giường, "Cháu không nên ở bên anh ấy sao, vậy bà cảm thấy cháu nên ở bên ai? Hay là cháu phải độc thân cả đời mới đúng?"

Bà đầu giường không thể trả lời.

"Kỳ thật......!Đại nhân có thể vui vẻ là tốt rồi." Bà bà đầu giường bỗng nhiên nói, "Bà lão nhìn đại nhân luân hồi từ kiếp này sang kiếp khác, luôn tồn tại vì vạn vật trong thiên hạ, kiếp này, ngài hãy sống vì mình đi."

"Ồ?" Thẩm Trường An có chút ngoài ý muốn, "Cháu còn tưởng rằng bà tới khuyên cháu chia tay với anh ấy cơ."

Bà bà đầu giường cười: "Đại nhân, đây là sự lựa chọn của ngài, tôi nên tôn trọng ngài mới phải."

Bà ôm chặt lấy đầu tượng đá, cúi đầu nói: "Chỉ là sau lần từ biệt này, bà lão và đại nhân sẽ không còn gặp lại nhau được nữa, mong đại nhân hãy bảo trọng nhiều hơn."

"Bà muốn đi xa sao?"

Bà bà đầu giường cười lắc đầu: "Thiên hạ to lớn, có lẽ là vậy."

Với những vị thần được sinh ra từ niềm tin của con người, sau khi mất đi niềm tin của họ, thì kết cục cuối cùng chỉ có tiêu vong mà thôi.

Đáng lẽ ra bà nên buông tay từ lâu rồi.

Thẩm Trường An thấy vẻ mặt của bà đầu giường không giống như là muốn tạm biệt đi xa, mà giống như là đang vĩnh biệt với cậu hơn, trong lòng mơ hồ suy đoán được gì đó: "Bà ôm gì trong lòng vậy?"

"Ông ấy là thần đồng hành với bà lão, là tượng thần của ông đầu giường." Bà bà đầu giường nói, "Bà lão thành thần nhờ hương khói của người phàm, sau này người phàm cảm thấy thần đầu giường nên là một đôi, cho nên đã nặn ra một pho tượng ông thần giường bên cạnh miếu thần của bà lão.

Trải qua năm năm tháng tháng được dâng hương, tượng thần đã có linh và trở thành thần đồng hành với tôi.

Qua ngàn năm, chúng tôi đã cùng nhau trải qua chiến tranh, thảm hoạ và sự thay đổi của triều đại."

"Một trăm năm trước, linh khí trong thiên địa khô cạn, hương khói thiếu hụt, ông ấy......!Liền tiêu tán."

Chăm sóc trẻ con cũng không phải là trách nhiệm của phụ nữ, cho nên đã có bà đầu giường, thì dần dần cũng có ông đầu giường, thế nhưng bây giờ còn có bao nhiêu người biết ông thần đầu giường này đây?

"Thì ra hai người là vợ chồng." Thẩm Trường An gật đầu, "Hai người một đống tuổi rồi, cũng nên đi ra ngoài du lịch, ngắm nhìn, thăm thú nhiều nơi, thuận tiện dạy dỗ mấy ông bố vô trách nhiệm đó, để ngày thường họ chăm sóc cho con cái nhiều hơn, không thể quên trách nhiệm làm ba của mình được."

Bà đầu giường vừa định nói ông đầu giường đã tiêu vong từ lâu, mà cơ thể thần tiên của bà cũng càng ngày càng suy yếu, nhưng bà lại đột nhiên phát hiện trên đầu tượng thần mà mình đang ômg trong ngực có một tia thần lực mỏng manh.

Đây là......

Đây là......!Điềm báo thần linh sống lại?!

Bà ngơ ngác nhìn Thẩm Trường An rồi bỗng nhiên hướng về phía cậu quỳ xuống.

"Này, cháu nói mấy thần tiên lớn tuổi như mọi người có thói xấu gì vậy?" Thẩm Trường An nhanh chóng tránh ra, "Không có việc gì thì cũng đừng có quỳ, cháu còn trẻ lắm, không nhận nổi mấy cái lễ này của mọi người đâu."

"Đại nhân, xin ngài phải cẩn thận." Bà đầu giường nói, "Có người muốn lấy mạng sống của loài người để uy hiếp ngài đấy."

"Uy hiếp cháu cái gì?" Thẩm Trường An có chút khó hiểu, cậu cũng đâu không phải chúa cứu thế, tại sao muốn lấy mạng sống của loài người để uy hiếp cậu chứ.

"Uy hiếp ngài rời khỏi Thiên Đạo đại nhân."

Bà đầu giường vừa nói ra những lời này, một tia sét đột nhiên giáng xuống từ bầu trời, đánh thẳng về phía bà.

"Người đàn ông của cháu chính là ông trời, thế mà lại có người dám thả sét dưới mí mắt cháu à?" Thẩm Trường An trợn to hai mắt, kéo bà bà đầu giường sang bên cạnh, sau khi tránh khỏi tia sét này liền chống một tay lên hông, "Tên thối tha nào không biết xấu hổ quá vậy!"

Thẩm Trường An của hôm nay, cáo mượn oai hùm đến mức đúng lý hợp tình..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!